Có một mùa hạ nồng nàn trên cánh bằng lăng
Cô bé ơi sao em vờ không thấy
Khi phượng vĩ bùng lên rực cháy
Hoa bằng lăng lặng lẽ tím trong chiều
Có kẻ giật mình như thể bắt đầu yêu
Sợ tuổi thơ vì sao xanh bay đi mất
Cái màu tím dâng lên từ lòng đất
Sao em cứ vô tình không biết đến chia tay
Chỉ tại bông hoa đầu tiên ấy tím say
Mà nỗi nhớ đầu tiên cứ tìm về cô bé
Mây hạ lang thang như bâng khuâng rất nhẹ
Muốn nói cùng em - đã tím - mắt chiều.
Chọn một mùa để nở hoa thôi
Hoa bằng lăng tím lừng góc phố
Hoa e ấp như người thiếu nữ
Một chiều hè, gió trở, bâng khuâng
Hoa bằng lăng, ơi hoa bằng lăng
Hoa chan chứa sắc mầu kỷ niệm
Cánh mỏng manh duyên thầm lưu luyến
Hoa thương ai chung thuỷ đợi chờ?
Anh là chàng trai trẻ bơ vơ
Gặp hoa tím rồi thương, rồi nhớ
Như thương nhớ một người thiếu nữ
Mà một thời khao khát, mê say.
Chiều may trời trở gió, heo may
Áo kín cổ, mình anh dạo phố
Cây còn đó hoa đâu còn nữa
Hoa bằng lăng, em trốn nơi nào?
Anh nhìn lên vòm xanh nôn nao
Cây như nói điều gì chẳng rõ?
Nhấp giọt nắng đôi chim xanh tình tự
Thấm nỗi buồn chân anh bước bâng quơ...
(Sưu tầm)


















