Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

Hoa, núi và người Tây Giang




Lúc này cả bọn chia làm 3 nhóm:
Nhóm 1 : đến trước để mọi người khỏi chờ. Trong khi chờ đợi thì vào nhà chơi đùa với các em.
Nhóm 2: chờ ở tuyến giữa, trong khi chờ nhóm 3 lên thì vào Trung tâm y tế thăm các em nhỏ và đi chụp hoa :D. Cô bé áo hồng địu con ấy mới 16 tuổi đã làm mẹ.
Nhóm 3: là nhóm tạo nên kỳ tích của chuyến đi. Tôi yêu các bạn

2.http://tuoithotoi.multiply.com/journal/item/347/347

3.http://dongquynh.multiply.com/journal/item/209

Thăm Huế




Hình ảnh từ thuysen, khucthuydu, Dong MT
Có tí thời gian rỗi , thế là cả nhóm vòng quanh Huế, giờ nhớ lại vẫn còn thèm chè . Hình như hôm đó ăn hết 1 ly " bự" và 1 chén " nhỏ" hehe

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

Đến Mỹ Khê nghe sóng biển thì thầm :D




Bước chân đầu tiên đến miền Trung là một ngày mưa rơi tầm tả. Thế nhưng tôi vẫn thấy mảnh đất này dành cho mình nhiều ưu ái khi cơn mưa ngày càng nhẹ hạt.
Đêm đầu tiên, cả nhóm đi ăn Bún Bò rất ngon mà cô chủ quán hơi dữ. :D
Tối 26 đáng lý là ra Huế nhưng không kịp giờ nên ở lại thêm một đêm nữa. Đà Nẵng ơi, mình có duyên ghê nhỉ hihi. Thế là mấy chị em tranh thủ dạo một vòng đến tận 2g sáng.

Sáng hôm sau lại dậy sớm dạo biển Sơn Khê, mình cũng chì thật ..hehehe

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

Một ngày mưa.

Mấy hôm nay Sài Gòn mưa tầm tã . Trời cứ buồn da diết.

Chiều nay, con đường về nhà quen thuộc ngày nào lại kẹt xe, thế là phải rẽ sang hướng khác.
Khi ngang qua ngã tư, mình chợt thấy một bà lão đang ngồi bên gốc đường với lò khoai lang nóng hổi, mùi khoai nướng cứ thoang thoảng, lòng lại nhớ về hương vị thân thương của ngày xưa cũ, tự nhiên nước mắt rơi lúc nào không biết. Mình nhớ ngày xưa...


Ngày xưa ,trong con hẻm nhỏ, có một mái nhà lá nhỏ trên cái nền đất cằn cỗi được kê vài cái giường, vài cái tủ và một cái bàn nhỏ để chị em mình cùng ngồi học với cái đèn tròn.Mùa nắng thì không sao. Nhưng cứ hễ đến mùa mưa thì phải kê thêm vài cái thau để hứng nước. Mưa bên ngoài mà trong nhà cũng mưa luôn....


Thế mà ngày xưa vô tư ghê nhỉ? Mấy chị em rất thích trời mưa, cứ mong trời đổ cơn mưa để đi hứng nước mưa cho vào lu để dành uống và nhân tiện được tắm mưa luôn. Cứ tắm mưa mãi thế mà sao cái nước da bánh mật vẫn không thể trắng lên được ? …. hihi


Cứ mùa mưa đến là Ba lại đi bắt cá ở dưới ao phía sau nhà. Ngày nào Ba cũng bắt được một thùng cá đầy ấp nhưng không phải lội xuống ao bắt cá như cô Tấm đâu nhá. Chích điện đó. Nói nhỏ thui, hồi đó người ta không cho chích điện đâu, bị bắt đấy! Chắc tại Ba bắt hết nên bây giờ cá đi đâu hết trơn và cái ao cũng không còn nữa!

Hồi đó, tụi mình thích ngủ chung với Nội lắm để được Nội quạt cho ngủ và được măng măng vú mướp của Nội ... mà sao vú Nội mềm và mát ghê hen .. hehe .. nhớ Nội quá!


Nhà Ngoại thì không xa lắm, chỉ cách dăm ba phút đi bộ. Ngoại ở một mình vì dì và cậu đều đi làm xa. Mẹ mình là con út nên sáng thì tụi mình bên Ngoại, tối thì về Nội. Ngoại gầy gầy, dáng đi lom khom, miệng lúc nào cũng nhai trầu.

Ngoại thương ba chị em tui lắm. Một tay bà chăm sóc chúng tôi từ khi mới chào đời.
Mẹ mình sinh năm một, cái thời khó khăn đó nhưng nhà tôi không phải ăn độn khoai hay bo bo như người khác nhưng không hiểu sao sinh bọn tôi đứa nào cũng bé tí ti. Em kế tôi nặng nhất được hai ký ba, tôi được hai ký hai còn em út thì có một ký tám thôi.
Trời , tưởng tượng em út nhà tôi chỉ bằng một con cá lóc thì không biết làm sao mà ẫm..... Thế mà Ngoại lo hết. Không có Ngoại không biết làm sao bọn tôi có thể lớn , xinh đẹp, ngoan hiền như ngày hôm nay...


Thời gian trôi qua nhanh lắm. Thắm thoát mà mười mấy năm trôi qua. Tôi bấy giờ vào lớp 7 thì Ngoại ngày càng già yếu đi. Đêm ấy, bất chợt Ngoại trở bệnh và bị tai biến bị liệt nữa người. Mẹ lúc ấy phải nghỉ dạy để ở nhà chăm sóc cho bà.


Mẹ là con út, được Ngoại và các anh chị cưng chiều nên đâu biết bán buôn hay làm lụng gì đâu.Không biết làm gì để vừa ở nhà chăm sóc Ngoại vừa có cái để ăn đây?
Thế là nồi khoai lang ra đời.


Tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ là sáng sáng bưng rỗ khoai ra là có Cô Sáu ở đầu hẻm ngoắc lại mua dùm mấy củ rồi lại bưng đi tiếp. Đi một lúc thì đến cổng bệnh viện đa khoa Long An. Mà hồi đó, cái bệnh viện nó nhỏ xíu, cũ xì mà lúc nào cũng đông đúc hết.
Chẳng biết lúc đó mình có biết suy nghĩ và biết mắc cỡ chưa chứ bán khoai ở cổng bệnh viện thì vui lắm. Hôm nào ra bán trể là mấy cô chú ở đó hỏi liền. Nào là cô Ba bán xôi, bà Năm hột vịt, .... và cả cái anh Tèo bán khoai lang nướng nữa chứ.


Mình thì ghét cay ghét đắng cái xe khoai lang nướng của Tèo. Ai đời mình bán khoai lang luộc, ổng bán khoai lang nướng, có đụng độ không chứ. Hôm nào rổ khoai mà còn thì trước khi về  tôi cũng phải nguýt, phải liếc cho hết con mắt rồi mới về.

Thế mà Tèo không giận lại còn cười cười nữa mới tức chứ. Cái người gì mà đen thui, ốm nhom ốm nhách, chân thì ghẻ không, răng thì lại sún mà cứ cười hoài.
Thế nhưng nụ cười ấy cứ mãi trong tiềm thức mà tôi không thể nào quên. .. 

**** Một entry cũ từ thời 360, thay đổi một tí cho hợp với .... mưa rơi dù mình thích phiên bản cũ vì nó vui hơn. 
 

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Hôn mưa.

Photobucket

Cầm trên tay quyển  " Hôn mưa" như một món quà nhỏ xinh xắn, dễ thương từ người em nhỏ phương xa mà lòng thấy vui vui.

Đập vào mắt là một màu tim tím với đôi bàn tay nắm lấy nhau , nắm lấy nhau vừa đủ chặt để không buông nhau ra. Một bàn tay nắm một bàn tay sẽ thành đôi bàn tay của tình thân, tình bạn, ... đôi bàn tay chứa nhiều tình yêu thương. Hoàng Yến Anh ngụ ý cho ta biết đây là những câu chuyện mà sẽ có những kết thúc có hậu hoặc ít ra cũng sẽ hài lòng vói cách tự bỏ mà không làm đau mình và tổn thương người đã từng được yêu thương.

Chiều nay, khi lật trang đầu tiên của quyển truyện, ngoài kia, mưa cũng bắt đầu rơi .....

Ly cà phê Paris cho thấy hạnh phúc đến từ sự tha thứ. Người ta có thể dễ dàng oán trách người này, người kia và tự bản thân mình cứ đắm chìm trong vòng luẩn quẫn ấy. Nếu ta có thể tha thứ, ta sẽ chẳng còn oán trách nữa. Hạnh phúc vẫn ở trong lòng bàn tay của mỗi người và ai cũng có thể tự tạo ra nó.

Các cô gái Việt Nam trong mẫu chuyện của Yến Anh luôn thướt tha với mái tóc dài óng ả, dịu hiền , lãng mạn nhưng cũng không kém phần tự tin, đầy hồn nhiên, nghịch ngợm. Vừa đọc vừa cười với những đanh đá đáng yêu , thấy mình như trẻ lại như cái thuở đôi mươi.

Mãi mãi tình thân có mối tình thật đẹp, một mối tình trên cả tình bạn mà hai người đã trao và giữ gìn một cách chân tình dù hai người đi về hai lối rẽ khác nhau.

Yến Anh làm sóng mũi tôi cay khi đến với " Tận cùng yêu thương". Người cha đã từng bỏ rơi ba mẹ con anh giờ đang đối diện với căn bệnh hiểm nghèo và mong muốn nhận lại con ở tuổi xế chiều .

Không ai khác ngoài cô bạn bé nhỏ đã âm thầm sắp xếp để mọi oán hờn kia mãi lui về quá khứ và gia đình họ lại đoàn tụ bên nhau.

Em biết
Chẳng bao giờ anh nói về cha
bởi Người đã từng bỏ mẹ con anh giữa những ngày lam lũ
bao nhọc nhằn khó khăn đè đầy trên vai người thiếu phụ
Mẹ một mình vất vả ngược xuôi

Người lo cho anh thìa cơm muỗng cháo
Rồi những đêm dài Người thức trắng canh thâu
Người bồng anh vào lòng ấp ủ
Mặc gió
Mặc mưa
Mặc gió đè
Mặc những ngày bão nổi
Chao ôi, tấm lòng người thiếu phụ
Xa chồng rồi chỉ còn biết đến con

Em biết,
Tuổi thơ anh thiếu vắng vòng tay cha
Khi lớn lên thì xa vòng tay mẹ
Bao nỗi buồn niềm vui… một mình anh đong đầy tất cả
Có bao giờ anh chợt thấy xót xa ?

Có những điều trên đời này chẳng thể thứ tha
( em biết )
Nhưng vẫn cầu mong con người ta mở rộng lòng nhân ái
Dẫu biết phía đằng sau trái tim là bao niềm tê tái
Em vẫn mong một ngày
Anh mở rộng lòng và tha thứ cho cha.

Vì chẳng có gì trên đời này quí bằng tình mẹ , tình cha
Dẫu Người đã từng mang đi tất cả
Hy vọng
Niềm tin
Bờ vai người đàn ông một thời anh từng ước
Được dựa vào khi vấp ngã đớn đau

Vì chẳng có gì trên đời này đẹp bằng lòng vị tha
Mà con người cần để dành mãi cho nhau
Vì anh cần cha
như những đứa con anh sau này cần có người ông nội
Thì anh nhé
Đừng để niềm tin trôi…

Mười tám câu truyện ngắn là mười tám thông điệp yêu thương mà Yến Anh gián tiếp gửi đến chúng ta " Con người sống là để yêu thương ".

Khi đóng lại trang cuối cùng, ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi nặng hạt, tôi cũng không biết cái gã ấy có nhớ cái siết tay mà gã dành cho cô hôm nào không hay đã tan đi mãi mãi trong màn mưa hôm ấy nhưng cô thì đã giữ kịp lại cho riêng mình hơi ấm nụ hôn mưa. *

P/S: * Chữ màu xanh được trích từ "Hôn Mưa"  :D