Mấy hôm nay Sài Gòn mưa tầm tã . Trời cứ buồn da diết.
Chiều nay, con đường về nhà quen thuộc ngày nào lại kẹt xe, thế là phải rẽ sang hướng khác.
Khi ngang qua ngã tư, mình chợt thấy một bà lão đang ngồi bên gốc đường với lò khoai lang nóng hổi, mùi khoai nướng cứ thoang thoảng, lòng lại nhớ về hương vị thân thương của ngày xưa cũ, tự nhiên nước mắt rơi lúc nào không biết. Mình nhớ ngày xưa...
Ngày xưa ,trong con hẻm nhỏ, có một mái nhà lá nhỏ trên cái nền đất cằn cỗi được kê vài cái giường, vài cái tủ và một cái bàn nhỏ để chị em mình cùng ngồi học với cái đèn tròn.Mùa nắng thì không sao. Nhưng cứ hễ đến mùa mưa thì phải kê thêm vài cái thau để hứng nước. Mưa bên ngoài mà trong nhà cũng mưa luôn....
Thế mà ngày xưa vô tư ghê nhỉ? Mấy chị em rất thích trời mưa, cứ mong trời đổ cơn mưa để đi hứng nước mưa cho vào lu để dành uống và nhân tiện được tắm mưa luôn. Cứ tắm mưa mãi thế mà sao cái nước da bánh mật vẫn không thể trắng lên được ? …. hihi
Cứ mùa mưa đến là Ba lại đi bắt cá ở dưới ao phía sau nhà. Ngày nào Ba cũng bắt được một thùng cá đầy ấp nhưng không phải lội xuống ao bắt cá như cô Tấm đâu nhá. Chích điện đó. Nói nhỏ thui, hồi đó người ta không cho chích điện đâu, bị bắt đấy! Chắc tại Ba bắt hết nên bây giờ cá đi đâu hết trơn và cái ao cũng không còn nữa!
Hồi đó, tụi mình thích ngủ chung với Nội lắm để được Nội quạt cho ngủ và được măng măng vú mướp của Nội ... mà sao vú Nội mềm và mát ghê hen .. hehe .. nhớ Nội quá!
Nhà Ngoại thì không xa lắm, chỉ cách dăm ba phút đi bộ. Ngoại ở một mình vì dì và cậu đều đi làm xa. Mẹ mình là con út nên sáng thì tụi mình bên Ngoại, tối thì về Nội. Ngoại gầy gầy, dáng đi lom khom, miệng lúc nào cũng nhai trầu.
Ngoại thương ba chị em tui lắm. Một tay bà chăm sóc chúng tôi từ khi mới chào đời.
Mẹ mình sinh năm một, cái thời khó khăn đó nhưng nhà tôi không phải ăn độn khoai hay bo bo như người khác nhưng không hiểu sao sinh bọn tôi đứa nào cũng bé tí ti. Em kế tôi nặng nhất được hai ký ba, tôi được hai ký hai còn em út thì có một ký tám thôi.
Trời , tưởng tượng em út nhà tôi chỉ bằng một con cá lóc thì không biết làm sao mà ẫm..... Thế mà Ngoại lo hết. Không có Ngoại không biết làm sao bọn tôi có thể lớn , xinh đẹp, ngoan hiền như ngày hôm nay...
Thời gian trôi qua nhanh lắm. Thắm thoát mà mười mấy năm trôi qua. Tôi bấy giờ vào lớp 7 thì Ngoại ngày càng già yếu đi. Đêm ấy, bất chợt Ngoại trở bệnh và bị tai biến bị liệt nữa người. Mẹ lúc ấy phải nghỉ dạy để ở nhà chăm sóc cho bà.
Mẹ là con út, được Ngoại và các anh chị cưng chiều nên đâu biết bán buôn hay làm lụng gì đâu.Không biết làm gì để vừa ở nhà chăm sóc Ngoại vừa có cái để ăn đây?
Thế là nồi khoai lang ra đời.
Tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ là sáng sáng bưng rỗ khoai ra là có Cô Sáu ở đầu hẻm ngoắc lại mua dùm mấy củ rồi lại bưng đi tiếp. Đi một lúc thì đến cổng bệnh viện đa khoa Long An. Mà hồi đó, cái bệnh viện nó nhỏ xíu, cũ xì mà lúc nào cũng đông đúc hết.
Chẳng biết lúc đó mình có biết suy nghĩ và biết mắc cỡ chưa chứ bán khoai ở cổng bệnh viện thì vui lắm. Hôm nào ra bán trể là mấy cô chú ở đó hỏi liền. Nào là cô Ba bán xôi, bà Năm hột vịt, .... và cả cái anh Tèo bán khoai lang nướng nữa chứ.
Mình thì ghét cay ghét đắng cái xe khoai lang nướng của Tèo. Ai đời mình bán khoai lang luộc, ổng bán khoai lang nướng, có đụng độ không chứ. Hôm nào rổ khoai mà còn thì trước khi về tôi cũng phải nguýt, phải liếc cho hết con mắt rồi mới về.
Thế mà Tèo không giận lại còn cười cười nữa mới tức chứ. Cái người gì mà đen thui, ốm nhom ốm nhách, chân thì ghẻ không, răng thì lại sún mà cứ cười hoài.
Thế nhưng nụ cười ấy cứ mãi trong tiềm thức mà tôi không thể nào quên. ..
**** Một entry cũ từ thời 360, thay đổi một tí cho hợp với .... mưa rơi dù mình thích phiên bản cũ vì nó vui hơn.