Mở đầu chương trình là "những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu, chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 16 " rồi tủm tĩm cười nhớ khi xưa anh đã thay cái tuổi mười tám bằng tuổi của anh lúc ấy . Những dòng chữ màu sim tím được viết nắn nót trên trang vở học trò, rụt rè tặng tôi khi tan trường. Con bé tuổi mười bốn lúc ấy ngây ngô lắm, chẳng biết gì " ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ". Thế là mỗi tối học thêm về, anh cùng tôi song song trên con đường quen thuộc. Hai đứa trên hai chiếc xe đạp cũ kĩ mà chẳng nói với nhau câu gì! Anh chỉ lặng lẽ để vào giỏ xe một quyển Mực tím rồi ra về. Những bức thư bằng những bài hát trao tay làm cô bé như tôi bối rối. Có hôm đi học cùng nhỏ bạn, khi chạy qua cây cầu đúc, nó cố tình chạy đi mất để tôi lại cho anh, còn tôi nhứt quyết không chịu lên xe thế là anh phải xuống dắt bộ đi cùng tôi một đoạn đường.
" Nhớ khi xưa anh chở em trên chiếc xe đạp cũ,
áo ước đẫm mồ hôi những trưa hè ".
Nhớ khi xưa bao mộng mơ, trên chiếc xe đạp cũ
dưới cơn mưa cùng nhau dắt qua cầu"
Giọng hát của Thanh Lan - Huy Luân không ấm áp bằng giọng ca của Phương Thảo- Ngọc Lễ nhưng cũng đủ làm tôi nhớ lại ánh mắt long lanh của anh khi lần đầu chở tôi đi học về trên chiếc xe mini màu cam, áo anh cũng ướt đẫm mồ hôi. Tôi nhớ anh rất vui khi bảo rằng " chiều này, ba anh có gặp ba em bàn công việc gì đấy". Anh đâu biết rằng ba mẹ tôi khó lắm, không thích con gái có bạn trai sớm, chỉ muốn con chu tâm vào việc học và cũng vì anh quá chu đáo nên làm tôi sợ. Tôi trốn anh từ đó.
Nhỏ bạn thấy anh ngày nào cũng đi ngang nhà, gốc mận nhà anh bạn láng giềng là nơi
"Không hò hẹn sao tôi còn mãi đợiÐứng lơ ngơ lóng ngóng dưới hiên đời
Khung cửa sổ dịu dàng mở lối
Ngọn đèn khuya lặng lẽ bóng em ngồi
Tóc em xõa xuống đôi bờ vai nhỏ
Dòng thác nào cuộn chảy giữa lòng tôi"
Lúc ấy, tôi chỉ đơn giản nghĩ nếu quen với ai đó anh sẽ quên tôi ngay. Tôi cứ vô tư, anh thì thầm lặng. Hai đứa thỉnh thoảng vẫn gặp nhau khi đi tiệc gì đấy nhưng lại tránh mặt nhau. Hai năm sau, anh lên Sài Gòn và quen bạn gái đã cùng anh vượt qua kỳ thi đại học. Năm sau nữa, tôi cũng lên thành phố và lúc này tôi mới biết được thế nào là nhớ nhung. Mọi việc như đã được sắp đặt rồi anh nhỉ , thôi thì đành vậy!
Ngày anh báo tin vui, tôi đến chúc mừng. Ba mẹ và dì anh rất mến tôi, ai cũng vui khi tôi đến chung vui. Ngày đám cưới tôi, anh không đến! :)
Thế là từ đấy cho đến nay đã là mười bảy năm, tôi và anh đều đã có mái ấm của riêng mình. Trong mười bảy năm nay, tôi và anh thỉnh thoảng có gặp nhau nhưng không ai nói được câu gì. Hai đứa chạm mặt, gật đầu chào , chỉ thế thôi.
Tình cờ, năm vừa rồi, anh bạn ở nước ngoài về , thấy tụi tui lớn rồi mà sao như con nít ấy, anh bảo giờ làm bạn có sao đâu, già hết rồi. Thế là anh làm cầu nối cho bọn tôi nói chuyện lại với nhau. Mười bảy tin trách móc anh gửi thay cho mười bảy năm chúng tôi giữ im lặng với nhau.
Xe đạp ơi đã xa rồi còn đâu
Mối tình thơ thoáng như một giấc mơ
Xe đạp ơi những vất vả ngày ấy
Cho lòng tôi nhớ thương hoài chẳng nguôi
Trả lờiXóaiu hay không thì ngừ trong cuộc biết chứ hỏi ai hè, mà bà quỉ nhen 14 tuổi mà đã xôn xao :))
Trả lờiXóaChị thấy nếu không thành đôi thì làm bạn cũng được, quan trọng là mỗi nửa kia của 2 người có máu ghen dữ dội không thôi hà. :)))))))
Trả lờiXóaMười bảy tin trách móc anh gửi thay cho mười bảy năm chúng tôi giữ im lặng với nhau.
Trả lờiXóa-----------
Tay này cũng nhớ kỹ từng năm nhỉ
Dễ thương...:-)
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaAnh đọc và thấy một mối tình thật dễ thương đó, VT ạ.
Nói túm lại tay này lãng mạn ăn đứt mình.
Trả lờiXóaMối tình xe đạp dễ thương ghê...:))
Trả lờiXóaNgười ta...đến một lúc nào đó cứ lởn vởn mối tình đầu...Tức là đã có vấn đề phải bàn rồi đó ...! :)
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaKỷ niệm tràn trề và bao nỗi niềm VT nhỉ. Dù tốt hay xấu, dù có được như ý hay không thì những kỷ niệm này vẫn là những kỷ niệm đẹp, không bao giờ phai nhoà.
Hihi. Mul gần tàn Viettran mới viết "chuyện tình tự kể" hen... để MẬp bắt chước viết "chuyện tình tự...nhảm" nghen... Cái ông bỏ Mập 26 năm, gặp lại nói chuyện rổn rảng và gởi gấp đôi số năm ấy những cái mail, luôn bắt đầu bằng câu: tui bỏ được Bà, tui mừng mún chít bà Mập ơi! hehe!
Trả lờiXóaChia sẻ với Việt .
Trả lờiXóaCuối mùa Mul mà vẫn có những bâng khuâng man mác thế này , thật là quý đấy em
Pà tính lại đi, tui chỉ hơi bối rối thôi nha, lúc biết nhớ nhung là đã lên SG rồi, lúc đó 17-18t gì đó. Làm như bà hiền lắm dợ :))
Trả lờiXóaEm nghĩ ko ai là ko ghen cả Lan à, mình cứ giữ đúng mực thì cũng ko phiền phức gì Lan hen. Tình bạn rất quý mà! :)
Trả lờiXóahihi tình cờ thôi anh Núi. Mà 17 tin này là của ngày đầu tiên thôi anh, những ngày khác chưa tính =))))))))))))))
Trả lờiXóaThích xem chương trình này chị ạ, nhiều bức thư nghe mà cảm động rơi nước mắt ấy chứ. :)
Trả lờiXóaNgày đó ngu ngơ ghê em hén, chẳng biết yêu là gì kaka
Trả lờiXóaVầy cũng có thể gọi là một mối tình hả anh? Có lẽ em xem anh ấy như một người anh và đến giờ vẫn vậy :)
Trả lờiXóaEm có thấy lãng mạn gì đâu hè ?
Trả lờiXóaCo2nh nhiều điều dễ thương lắm chị, em còn nhớ có hôm ngồi cùng lũ bạn, anh gỡ từng hạt hướng dương cho em ăn vì em ko biết cắn hạt dưa :))
Trả lờiXóahihi VT thì nghĩ ko có vấn đề gì phải bàn cả chú ạ. Ai cũng có những kỉ niệm của tuổi học trò luôn giữ mãi trong tim ko bao giờ phai được.
Trả lờiXóa:)
Đối với em đó là một kỉ niệm đẹp. Có thể ngày xưa em nhỏ dại nên không biết cư xử như thế nào cho đúng, nhưng giờ ai cũng đã lớn anh ạ, mình cứ chân thành thì tình bạn ko bao giờ mất đi cả.
Trả lờiXóa:)
hihihi chắc là chưa duyên nên mới xa nhau hén Mập. Nhưng giờ Mập và anh cùng là bạn với nhau là rất quý rồi. :)
Trả lờiXóaChắc là nhõng nhẽo kiêm làm biếng , chứ " không biết " , " không biết " cái giêêề . : - )))))))
Trả lờiXóahihihi em muốn chia sẽ với mọi người , em có một người bạn, người anh rất tốt anh ạ.
Trả lờiXóaỪ, chị ko có thời gian để xem đâu em, lâu lâu con nó nhường cho 1 tý,tình cảm, cảm xúc của con người, đôi khi cuộc sống làm cho ta quên đi, chứ ko bao giờ cạn em hén
Trả lờiXóaEm ko biết cắn thiệt mà, em mà cắn là hạt dưa nó bể tan tành ra hết hà, giờ cũng chưa biết chứ bộ :)))))))))))))))))
Trả lờiXóaChú đồng ý !
Trả lờiXóaNhưng ý chú là là cái thời điểm mà kỷ niệm đẹp ấy... được cả hai người dễ thương ấy cùng...truy xuất ấy ! :)
hihi cả hai cùng truy xuất với cả bầy hồi xưa luôn chú ạ
Trả lờiXóaLần nào bọn tôi gặp cũng đều cười giòn tan như thế. Đương nhiên là không thể thiếu sự góp mặt của Giáo chủ. Áp lực trên vai anh rất nhiều ấy chứ, thế mà lúc nào cũng có nụ cười tươi tắn trên môi, đem đến niềm vui cho bọn tôi.
Trả lờiXóaHồi đó, mỗi khi muốn đi chơi, anh phải quăng cái quần ra cho Bình bung trước, rồi hiên ngang bước ra khỏi cửa bằng cái quần tà lỏn. " Anh đi ra đây chút về liền " Giờ chắc hết rùi hén .
Giáo chủ: nhân tiện hôm nay có mặt đầy đủ tụi em, anh tuyên bố " Anh được một đứa rưỡi rồi"
Tâm mìn: Vậy tưởng anh nói anh còn một chân rưỡi chứ!
Vậy thì thật đẹp rồi VT ạ !
Trả lờiXóaLà chú nói chung chung vậy thôi mà...! :)
Ồ .. Lãng mạn lãng mạn
Trả lờiXóahay hay hay
Trả lờiXóaMột thời đã qua, nhưng nếu cho làm lại thì sẽ thế nào nhỉ
Trả lờiXóa